Sống thiện, sống lành, bao giờ mới được hưởng phúc báo?

Mục lục
    Thu gọn
 
Mục lục
    Thu gọn

(Xemsomenh.com) -Nhân quả là nền tảng cốt lõi trong giáo lý Phật giáo, là nguyên lý vận hành công bằng của vũ trụ, không bỏ sót bất kỳ ai. Đức Phật dạy rằng, gieo nhân nào sẽ gặt quả ấy, làm thiện sẽ nhận phước, làm ác sẽ gặp họa. Tuy nhiên, nhiều người dù một đời sống lương thiện nhưng vẫn gặp phải muôn vàn trắc trở, trong khi kẻ ác lại ung dung hưởng phú quý. Điều này khiến họ hoài nghi: Nếu nhân quả là công bằng, vậy tại sao mình làm lành mà chưa thấy phúc báo? Bao giờ phước lành mới đến với mình?

Câu trả lời nằm trong Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh Huyền, một bộ kinh sâu sắc về nhân quả và nghiệp báo. Kinh giảng rằng, phúc báo không phải lúc nào cũng đến ngay lập tức, mà còn tùy thuộc vào duyên hội đủ hay chưa. Có những quả lành sẽ trổ trong hiện tại, nhưng cũng có những phước báu cần tích lũy qua nhiều đời mới có thể hiển lộ. Ngược lại, những kẻ làm ác, dù có vẻ giàu sang phú quý nhưng thực chất đang tiêu xài hết phước báu từ đời trước, khi nghiệp báo đến thì chẳng thể trốn tránh được.

Vậy làm sao để hiểu rõ hơn về quy luật nhân quả? Làm thế nào để hành thiện mà không nản lòng khi chưa thấy phước báo? Hãy cùng tìm hiểu sâu hơn về những lời dạy của Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh Huyền để hiểu được chân lý nhân quả và cách sống đúng đắn để hưởng phúc bền lâu.

Song thien, song lanh, bao gio moi duoc huong phuc bao hinh anh

“Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện kinh huyền” là kinh nguyện của Địa Tạng Bồ Tát, vị Bồ tát được coi như Thần Đất, có tấm lòng rộng mở, trí đức sáng ngời, hướng chúng đệ tử tới con đường tu tập chân chính, che chở nhân sinh khỏi khổ ải yêu ma, tai chướng. Trong quyển kinh có nhắc nhiều tới hưởng phúc báo, luật nhân quả, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, đúng như đạo lý của Phật giáo.

Ngày hôm nay chúng ta nhìn thấy người đại phú đại quý trên thế gian, đều là kiếp trước đoạn ác tu thiện, nhận được phúc báo, hiện tại đang hưởng phúc. Người đang hưởng phúc báo mà biết tu lành, khiêm cung thì tiếp tục có phúc, người vì hưởng phúc mà u mê, hồ đồ thì hết phúc đã tu kết thêm nghiệp báo, sau này phải gánh chịu.

Vì thế, Phật pháp luôn nhắc nhở, duy trì độ cao cảnh giác, phúc hưởng có thì, tạo phúc mới bền lâu. Người tạo nghiệp khi phúc hết thì nghiệp đến, không thể dài lâu được. Kiếp trước tu nhân tích đức, có thiện căn mà kiếp này vì phú quý mà gieo ác nghiệp thì đến khi hưởng thọ hết phúc chẳng được bao lâu sẽ lại quay về chịu tội.

Phật hiệu thường xuyên dạy chúng đệ tử, tam thế oán, đệ nhất sinh tu phúc, đệ nhị sinh hưởng phúc, đệ tam sinh sa đọa. Hưởng phúc mà không biết tu phúc, vì lẽ đó phúc không thể hưởng.

Song thien, song lanh, bao gio moi duoc huong phuc bao hinh anh

Lúc nào có thể hưởng phúc? Đến chừng nào không mê muội, mức độ thấp nhất là được La Hán quả chứng, có thể hưởng phúc. Pháp thân đại sĩ hưởng đại phúc báo, tiến tới Thế Giới Cực Lạc. Lúc mà ta có thể hưởng phúc tốt nhất chính là lúc ta đang tiếp tục tạo phúc, vì cái phúc ấy là cái phúc lâu dài, bền vững, không bao giờ vơi cạn.

Phúc báo đến khi phúc duyên đủ đầy, chưa chắc giàu có nhà cao cửa rộng đã là phúc. Bình an, mạnh khỏe, hạnh phúc cũng là phúc. Phúc là không mê, phúc là tạo thêm phúc, lúc ấy hưởng vô tận, vừa hưởng vừa xây, đời đời tốt lành.