Truyền thuyết Mạnh Bà - Sao lại ép người ta uống canh quên lãng?
(Xemsomenh.com) Truyền thuyết Mạnh Bà tiết lộ một phần chức năng vô cùng quan trọng của người phụ nữ quyền lực trong quá trình luân hồi chuyển kiếp, nhất là để đảm bảo cho chúng ta có một cuộc sống mới với khởi đầu mới tuyệt vời hơn.
Có tới bảy cửa ải sau khi chết con người phải trải để đầu thai sang kiếp khác khi xuống Âm phủ. Đầu tiên là qua Quỷ Môn quan, rồi đến con đường Hoàng Tuyền dài hun hút, hai bên đường nở rộ hoa Bỉ Ngạn (hoa của cõi bên kia). Tới cuối đường có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài. Bên bờ sông còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người.
Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó linh hồn mới đi vào cõi âm tào địa phủ. Bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà - nơi Mạnh Bà đưa cho mỗi người qua đường một chén canh quên lãng sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện trên đời.
Vậy Mạnh Bà là ai mà có thể điều chế ra thứ canh quên lãng kỳ diệu ấy?
1. Mạnh Bà là ai
Mạnh Bà ở trong đình nhỏ bên cầu Nại Hà của Âm phủ. Bà là người bảo đảm chắc chắn rằng tất cả những linh hồn sẽ phải uống bát canh quên lãng trước khi được đầu thai.
Mỗi một người trong dương gian đều có một cái chén của mình ở tại nơi này, đó thực ra là nước mắt chảy suốt một đời của đời người khi còn sống. Trong đó bao gồm những giọt nước mắt khi vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc căm hận, hoặc sầu não và cả yêu thương …
Mạnh Bà thu giữ từng giọt từng giọt nước mắt của họ lại, đun nấu thành canh, khi họ rời khỏi nhân gian, đi đến đầu cầu Nại Hà, sẽ cho họ uống, Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này, sau đó họ mới bắt đầu tiến nhập vào lục đạo, hoặc là tiên, hoặc là người, hoặc là súc sinh…
Sẽ có những linh hồn xảo trá biết trước điều này nên không chịu uống, thì lập tức có giá đao hiện lên ở dưới chân, quấn chặt lấy hai chân, còn bên trên dùng ống đồng sắc nhọn đâm thẳng vào trong cổ họng để bắt uống một cách vô cùng đau đớn và khổ sở. Không có bất kì một linh hồn nào có thể may mắn thoát khỏi.
Nhờ có bát canh đó mà chúng ta quên hết hỉ nộ, ái ố của cuộc đời từ những kiếp trước. Đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng hề nhớ gì về những đời trước. Đó cũng là lý do những đứa trẻ có đôi mắt thơ ngây, trong sáng như thiên thần vì trong tâm trí chúng hoàn toàn trống rỗng.
2. Truyền thuyết Mạnh Bà
Câu chuyện thứ 1
Mạnh Bà vốn là tiểu thư Mạnh Nguyệt Nương, con trong gia đình giàu có thời Tây Hán. Thế nhưng cô không màng cuộc sống nhung lụa, chỉ muốn được tu hành, lớn lên cô cải trang thành thành nam nhi để có thể nay đây mai đó tầm sư học Đạo.
Một lần cô đi qua núi Võ Đang và biết rằng nơi đây có chân nhân nên muốn nhân cơ hội này gặp gỡ, học hỏi. Chân Vũ Đại Đế - một trong bốn vị thần tinh tú của Đạo gia đã tiên đoán được sự xuất hiện của một bậc cao nhân như Mạnh Nguyệt Nương, bèn sai đồ đệ đi tiếp đón.
Thế nhưng vị đồ đệ lại tỏ ý khinh thường khi cho rằng cô chỉ là một thôn nữ bình thường, không đáng để tiếp đón long trọng. Vị đồ đệ bèn đi luyện công và sai tiểu đồng mang chén trà ra mời khách.
Mạnh Nguyệt Nương khó chịu và muốn cho vị đồ đệ kia một bài học. Bà lấy ít thảo dược bỏ vào chén trà, uống xong lăn lộn trên mặt đất, vừa ôm bụng vừa kêu lên: “Trong trà có độc". Vị đồ đệ lúc này mới xuất hiện thấy khách đang nằm co ro rên rỉ và bưng chén trà lên xem thì Nguyệt Nương đã cho chén trà vào miệng.
Thảo dược cô cho vào cốc lành tính để dùng ngoài da nhưng khi uống vào sẽ đắng đến 3 tháng sau mới hết. Biết là an toàn nên cô chỉ định đùa nhưng không ngờ vị đồ đệ ấy lại trở nên ngờ nghệch, đôi mắt cứ lơ đãng nhìn xung quanh. Thực ra, bột thuốc của Mạnh Nguyệt Nương khi pha lẫn cùng với trà tiên thảo của núi Võ Đang lại có thể giúp người ta quên đi quá khứ, đạt đến độ thân tâm thuần tịnh.
Đúng lúc Chân Vũ Đại Đế về thấy thế nên trách cứ: “Ta biết đạo hữu tới trong lúc vắng nhà nên dùng trà tiên thảo của núi Võ Đang chiêu đãi thể hiện sự hiếu khách, cớ sao ngươi lại giở trò với đệ tử ta?”.
Mạnh Nguyệt Nương cự cãi: “Đồ đệ của ông thể hiện sự bất kính nên ta cũng chỉ đùa một chút tại sao ông còn bênh vực?"
Chân Vũ Đại Đế: “Đạo hữu hiểu nhầm rồi, bần đạo đến đây chỉ để nói lời cảm tạ. May nhờ tiên dược của đạo hữu, tên đồ đệ chẳng ra sao của ta nay đã tu thành kim đan đại đạo!”
Mạnh Nguyệt Nương: “Sao có thể thế được? Thuốc của ta chỉ để trị vết thương ngoài da, hà cớ gì lại giúp người ta tu thành được?”
Chân Vũ Đại Đế cười lớn: “Đồ đệ của ta đã tu hơn 300 năm nhưng vì tư tưởng vẫn còn nhiều tạp niệm nên mãi không thành đạo. Nhờ có tiên dược của đạo hữu, tên đồ đệ ngốc ấy đã quên đi quá khứ, tâm trí thanh tịnh, cho nên chỉ trong nháy mắt đã đắc đạo thành tiên”.
Sau đó, Chân Vũ Đại Đế lấy ra một gói đồ tặng cho Mạnh Nguyệt Nương để tỏ lòng thành kính. Mạnh Nguyệt Nương và Chân Vũ Đại Đế sau cơ duyên gặp gỡ đó đã kết làm huynh muội, trước khi đắc đạo thành tiên, bà đã ở lại núi Võ Đang tu luyện suốt 49 năm. Món trà kể từ đó gắn liền với câu chuyện tu đạo của bà và chỉ có mình Mạnh Nguyệt Nương mới có thể chế xuất ra được. Nó là thứ báu vật có sức mạnh kinh thiên động địa, chấn động quỷ thần, biết bao người tu tiên luyện đạo muốn có mà không thể được.
Câu chuyện thứ 2
Có một truyền thuyết Mạnh Bà khác được lưu truyền khá rộng rãi theo “Ngọc lịch sao truyện” đã ghi lại rằng, Mạnh Bà sinh sống vào thời kỳ Tây Hán. Từ nhỏ đã là cô gái đã chuyên tâm học tập và lớn lên rất chăm chỉ niệm tụng kinh Phật, luôn cư xử đúng mực, khuyên nhủ mọi người đừng sát sinh, nên ăn chay. Bà vẫn trinh trắng cho tới khi 81 tuổi nên mọi người gọi bà là “Mạnh Bà A Nãi”. Sau đó, bà tiếp tục vào trong núi tu hành và cuối cùng đắc đạo thành Tiên.
Tới thời kỳ Đông Hán, trên thế gian có nhiều người biết được chuyện kiếp trước và kiếp sau nên thường xuyên tiết lộ Thiên cơ (điều bí mật không thể tiết lộ). Quá nhiều người biết về quá khứ nên cuộc sống loạn lạc, họ tìm tới nhau để trả thù, để tìm lại tình yêu trong khi đối phương đã có cuộc sống mới. Vì vậy, Thượng thiên đặc mệnh cho Mạnh Bà làm thần ở Âm phủ để muốn bà giúp mọi người quên đi quá khứ. Kể từ đó, bà dùng một loại canh đặc biệt khiến những ai uống canh sẽ quên được tất cả rồi mới được chuyển kiếp. Họ đều sẽ không còn nhớ rõ về kiếp trước của mình và hết thảy những gì trải qua ở âm phủ, để tránh cho việc con người thế gian bị vướng bận vào yêu và hận. Xem thêm: Đi tìm câu trả lời cho lý do tại sao không nhớ về kiếp trước?
Mỗi một người đều phải đi qua cầu, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh không, nếu không uống canh, thì không qua được cầu Nại Hà, không được đầu thai chuyển kiếp.
Có người đau khổ chỉ vì không biết lãng quên nhưng nếu như uống bát canh Mạnh Bà mà có thể làm lại được từ đầu, tại sao con người không chọn sự buông bỏ. Vào giờ khắc phá kén chui ra, tất cả những ký ức ban đầu đều không còn tồn tại, giờ phút này chỉ còn hiện tại và ta xứng đáng có quyền bắt đầu lại một cuộc đời mới tươi đẹp hơn…
Lê Minh (Tổng hợp)